Tin
Nóng, Tin Lạ! Sinh Hoạt Tháng Tư "Bên Thua Cuộc": Trên 400 Thương Phế
Binh VNCH Được Tri Ân Ngay Tại Sài Gòn! Dưới Tấm Hình Người Chiến Sĩ
VNCH Được Người Em Gái Hậu Phương Choàng Vòng Hoa Chiến Thắng Trước 75!
Tin
nhanh về: Buổi họp mặt tri ân phế binh QLVNCH tại nhà thờ Kỳ Đồng - Sài
Gòn*Người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu cũng có mặt tham dự, tại buổi họp
mặt ông đã hát tặng cho các TPB-QLVNCH những bài hát ông đã sáng tác
trong tù trong 37 năm trong nhà tù CSVN...
Trương Minh Đức (Danlambao) - Sáng
nay 28/4/2014 tại nhà thờ 38 Kỳ Đồng - Sài Gòn đã diễn ra buổi họp mặt
tri ân cho các Thương Phế Binh Quân lực Việt Nam Cộng Hòa (TPB-QLVNCH).
Buổi họp mặt năm nay gồm có 424 người trong danh sách đăng ký, tuy nhiên
số lượng người tham gia lại được phát sinh thêm gần 10 người. Trong
buổi họp mặt còn có nhiều chức sắc Tôn giáo tai khu vực phía Nam tham
dự. Người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu cũng có mặt tham dự, tại buổi họp mặt
ông đã hát tặng cho các TPB-QLVNCH những bài hát ông đã sáng tác trong
tù
trong 37 năm trong nhà tù CSVN...
Một số hình ảnh về Buổi họp mặt tri ân phế binh QLVNCH tại nhà thờ Kỳ Đồng - Sài Gòn:
Ngày Tri ân Thương Phế Binh VNCH tại Sài Gòn: “TPB/VNCH Chúng tôi đã không bị bỏ quên!”*“Chúng tôi tổ chức (buổi kỷ niệm này) làm cho nhiều người (trong chính quyền) không thích. Họ chính trị hóa việc bác ái, lòng chia sẻ này nhưng chúng tôi không ngại và không sợ bị hiểu lầm!”
VRNs (28.4.2014)
– Sài Gòn - Vào lúc 8 giờ, ngày 28.04.2014, Giáo xứ Đức Mẹ Hằng Cứu
Giúp và Tu viện DCCT Sài Gòn (38 Kỳ Đồng, Quận 3 – Sài Gòn) đã tổ chức
ngày “Tri Ân Quý Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa” cho khoảng 440 (danh
sách chính thức 421) thương phế binh (TPB) VNCH.
Ngoài
hơn 400 thương phế binh, buổi tri ân còn có sự hiện diện của cha Giám
tỉnh Vinh Sơn Phạm Trung Thành, cha Giuse Hồ Đắc Tâm, Bề trên và Chánh
xứ Gx. Đức Mẹ HCG Sài Gòn, Quý vị Chức sắc trong Hội đồng liên tôn,
người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu và những người yêu mến Công lý và Hòa
bình…
Khai mạc
ngày tri ân, cha Giám tỉnh Vinh Sơn Phạm Trung Thành chia sẻ: “Quý TPB
đã lớn lên trong chiến tranh và bị mất mát rất nhiều trong thời chiến.
Những người bạn của tôi đã nằm xuống hoặc có những người bạn cũng khuyết
tật như các anh. Gần 40 năm qua không phải chúng ta quên nhau nhưng
hoàn cảnh đã không cho chúng ta có thể được gặp nhau. Người ta bảo rằng,
tuổi chúng mình hay nghĩ về quá khứ, điều này không sai. Tất cả những
gì của quá khứ, tuổi trẻ, đau thương, mất mát luôn ở mãi trong tâm hồn
và trong cuộc đời mỗi người. Nhưng ngày hôm nay, Giáo hội Công giáo mừng
ngày Đại lễ Chúa Phục Sinh, Chúa Giêsu đã đi qua đau khổ và cái chết,
và Chúa đã phục sinh. Nơi thân xác Phục sinh của Chúa
vẫn còn đó những dấu đinh, những vết hằn của đau khổ nhưng Ngài đã Phục
sinh và mang niềm vui, niềm hạnh phúc và sự sống vĩnh cửu đến cho nhân
loại. Chúng tôi tổ chức ngày Đại lễ Phục sinh này như muốn chuyển đến
các anh sứ điệp ấy. Chúng ta không thể xóa những ký ức của mình, nhưng
hôm nay chúng ta gặp nhau trong niềm vui, hạnh phúc và bình an.”

Nhiều ông thương phế binh có mặt từ rất sớm
Tình nguyện viên giúp đỡ quý ông từ khu vực để xe vào trong sân tham dự Ngày tri ân
Khu vực sân Hiệp nhất, quý ông ngồi uống nước, trao đổi với nhau về kỷ niệm xưa
Cha Vinhsơn Phạm Trung Thành chia sẻ với quý ông thương phế binh
Trong
suốt 40 năm qua, quý TPB VNCH đã sống trong sự đau khổ và trong sự lãng
quên, dĩ nhiên không phải tất cả mọi người nhưng một ít nào đó trong xã
hội đã lãng quên họ. Dù bối cảnh xã hội này thế nào đi chăng nữa, thì tự
đáy lòng họ rất tự hào là quân lực VNCH. Ông Tâm xúc động: “Tôi là TBP
VNCH. Ba mươi mấy năm chúng tôi sống bên lề xã hội, nay được Dòng Chúa
Cứu Thế và các ân nhân giúp cho chúng tôi hội tụ được gặp gỡ nhau. Tôi
rất cảm động vì không ai nhớ chúng tôi mà quý vị lại nhớ đến chúng tôi,
[vì thế] chúng tôi không bị bỏ quên. Tôi mong nhà nước đừng phân biệt
[đối xử chúng tôi] và hãy nhớ rằng chúng tôi đã hy sinh một phần thân
thể cho đất nước này. Tôi tự hào là
một người lính VNCH.”
Suốt hơn
40 năm, Quý TPB sống trong sự què quặn, đui mù… nhưng họ vẫn vươn lên,
để tiếp tục sống, không phải sống trong những ngày tháng dài đằng đẵng
vô nghĩa nhưng họ đã xây dựng cho chính bản thân, cho gia đình họ trong
những công việc hằng ngày như bán vé số, chạy xe ôm… để tìm kiếm mưu
sinh. Một ý chí, một nghị lực sống trong một xã hội tưởng chừng như bị
bỏ quên.
Điều
này làm cho ông JB Nguyễn Hữu Cầu, người tù thế kỷ nhận định rằng,
những ngày tháng ông sống trong tù không đáng gì so với những ngày tháng
bạn bè ông, Quý TPB què quặt ấy đã bươn trải ngoài xã hội và ông khẳng
định, họ không ăn bám xã hội. Ông JB Nguyễn Hữu Cầu nghẹn ngào nói: “Tôi
ở tù 32 năm và 5 năm cải tạo. Sự nhục nhằn khốn khổ của tôi đôi khi tôi
thấy nó lớn lao lắm. Bạn bè của tôi đã mất một phần thân thể hoặc vĩnh
viễn thì ba mươi mấy năm tù của tôi mà thân xác tôi còn lằn lặn, thì so
với mấy anh tôi là đàn thấp, đàn dưới vì những sự hy sinh của các anh.
Chúng ta phải gạt bỏ tất cả để đến với nhau. Và chúng ta là những người
còn sống ở hai phía phải kính
phục những người TPB bất kể Miền Bắc hay Miền Nam vì họ đã bỏ thân xác
vì đất nước này, nên chúng ta không được phân biệt đó là lính cộng sản
hay lính quốc gia gì hết. Những người bạn của tôi bị cụt chân hay cụt
tay không có ăn bám xã hội và đã đi bán từng tờ vé số, không tham ô tham
nhũng… Dù cụt chân cụt tay nhưng những người bạn TPB của tôi vẫn ngẩng
mắt nhìn trời vì tin có Đấng thiêng liêng phù hộ cho họ nên họ vững chắc
[để] sống.”
Dù Quý
TPB bị què quặn về thân xác nhưng các ông vẫn bước đi những bước chân
hết sức vững chãi. Giọng nói của các ông vẫn dõng dạc và sang sảng khi
cha Antôn Lê Ngọc Thanh mời từng người giới thiệu về tên, số quân, số
KBC, binh chủng, trận đánh bị thương ngày tháng năm… Những chất giọng
đầy cương quyết ấy khẳng định họ đã theo đuổi một lý tưởng đẹp phục vụ
cho Tổ quốc, cho người dân.
Ngài
Chánh sự Kim Lân, thuộc đạo Cao Đài chân truyền tòa thánh Tây Ninh nhấn
mạnh đến công lao hy sinh của Quý TPB VNCH. Ngài Chánh Trị Sự Kim Lân
nói: “Sự hy sinh của quý ông TPB không bao giờ quên lãng trong quá khứ.
Sự hy sinh này sẽ còn tồn tại mãi với thời gian. Vì đó là sự hy sinh
chánh nghĩa [được] đặt trên nền tảng nhân bản, công lý và tinh thần cao
thượng. Sự hy sinh của quý ông cho đất nước, cho dân tộc sẽ được lịch sử
tôn vinh, vinh danh và sẽ đặt trong một vị trí xứng đáng trong lòng dân
tộc VN.”
Mục sư
Nguyễn Hoàng Hoa tiếp lời: “Lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc ta
đã mấy ngàn năm. Dầu ở chế độ nào chúng ta cũng phát huy truyền thống
uống nước nhớ nguồn vì đã thấm nhuần trong truyền thống đạo đức của dân
tộc, và biết quý trọng bậc đàn anh, chú bác đã hy sinh một phần xương
máu để gìn giữ đất nước cho dân tộc, cho Tổ Quốc.”
Trong
tâm tình đó, ông Vũ Văn Phi từ Lâm Đồng vào Sài Gòn tham dự ngày Tri ân
Quý TPB, ước ao: “Sau 39 năm, tôi ước ao nhà nước đừng chia rẽ lính VNCH
và bộ đội vì chúng ta là công dân VN.”
Cha
Giuse Hồ Đắc Tâm, Bề trên và Chánh xứ Giáo xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp bộc
bạch: “Chúng tôi tổ chức [buổi kỷ niệm này] làm cho nhiều người không
thích. Họ chính trị hóa việc bác ái, lòng chia sẻ này nhưng chúng tôi
không ngại và không sợ bị hiểu lầm, vì tôn chỉ của Dòng Chúa Cứu Thế là
loan báo Tin mừng cho người nghèo, người bị bỏ rơi và loại trừ. Chúng
tôi nghĩ, Quý TPB là những người đã bị bỏ rơi và bị loại trừ trong suốt
gần 40 năm qua, bị bỏ rơi về mọi phương diện nên chúng tôi có bổn phận
loan báo Tin Mừng, đem niềm vui, niềm an ủi đến cho quý TPB. Chúng tôi
chỉ có tấm lòng, còn việc đóng góp của những người có lòng hảo tâm quan
tâm đến số phận của quý TPB.”
Cha Giuse Hồ Đắc Tâm, Bề trên Tu viện, kiêm chánh xứ Gx. Đức Mẹ HCG Sài Gòn ngồi cùng với một số chức sắc tôn giáo bạn
Một cộng tác viên đeo huy hiệu với dòng chữ “Tri ân quý ông thương phế binh 2014″ cho một thương phế binh
Nhóm Thánh kinh cầu nguyện góp vui tiết mục văn nghệ
Trước
khi tổ chức ngày kỷ niệm này, BTC rất lo lắng cho phần quà của mỗi
người, những người đi xa sẽ hỗ trợ, cách tiếp đón ra sao… Cha Giuse Đinh
Hữu Thoại, Chánh văn phòng Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế VN, và là Ban tổ chức
cho hay: “Kinh nghiệm năm ngoái, BTC đón nhận hơn 100 TPB nên năm nay
ước chừng con số tiếp nhận sẽ hơn khoảng hơn 200. Nhưng chỉ trong vòng
ghi danh từ ngày 15 – 22.04 thì con số bất ngờ lên đến 421 vị TPB. Chúng
tôi khá lúng túng trong vấn đề kinh phí dự trù nên chúng tôi tiếp tục
kêu gọi từ nguồn đóng góp hảo tâm của tất cả anh chị em sống ở VN và ở
Hải ngoại. Chỉ một vài ngày sau, không ngờ sự quảng đại của quý vị ân
nhân đã đáp ứng [được kinh phí] cho vấn đề tổ
chức. Có thể nói ngày hôm nay, ngoài 422 vị ghi danh chính thức, còn có
thêm 1o vị đến sau ghi danh chậm, do đó tổng cộng khoảng 423 vị. Mỗi
quý thương phế binh có phần quà trị giá 1.000.000 VNĐ, những vị ở quá xa
BTC sẽ hỗ trợ thêm một phần chi phí di chuyển. Tạ Ơn Chúa.”
Cha Giám
tỉnh thốt lên: “Điều kỳ diệu đó do Chúa và Đức Mẹ phù hộ và lo lắng cho
chúng tôi. Chúng tôi chỉ biết cộng tác với ơn của Chúa. Chính Chúa đã
dùng chúng tôi, để trao ban những món quà của Chúa cho anh em.”
Về khâu
tiếp tân có hơn 60 các anh chị từ các Hội đoàn trong Giáo hội cũng như
xã hội đảm nhiệm. Thời tiết ở Sài Gòn rất oi bức nhưng các anh chị rất
quảng đại đã đến rất sớm để phục vụ mặc cho những giọt mồ hôi nhễ nhãi
trên khuôn mặt. Mọi người trong ban tiếp tân không phải là những người
chuyên nghiệp nhưng họ đã làm rất tốt và nhiệt tình. Tất cả mọi người
trong BTC đã đón tiếp Quý TPB trong bầu khí trân quý, kính trọng, tôn
trọng và trong tình yêu thương nên họ rất bình an và vui tươi… cho dù họ
di chuyển đi lại rất khó khăn.
Niềm vui
mừng ấy được Ông Lê Bững bày tỏ: “Sau thời gian bị thương ở chiến
trường ở Quảng trị năm 1972. Đến năm 1975 đất nước xảy ra biến cố và cho
đến ngày hôm nay đã 39 năm, nhưng đến hôm nay, tại Dòng Chúa Cứu Thế,
anh em chúng tôi mới được nhắc đến và được thương yêu. Ngày hôm nay, tôi
xin nhận nơi đây một sự kiêu hãnh và vinh dự trong buổi tri ân này.”
Chúng tôi quan sát thấy, nhiều Quý TPB hớn hở vui mừng vì họ nhận ra cùng đơn vị với nhau, ngồi cùng nhau và hàn huyên.
Trong
phần giao lưu văn nghệ, các anh chị trong ban tiếp tân đã góp vui những
bài hát như Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ, Việt Nam! Việt Nam!… Đặc biệt
ông JB Nguyễn Hữu Cầu tặng cho Quý TPB bài hát “Bỏ quên thân xác” do ông
sáng tác từ nhà tù khi nghĩ về Quý TPB VNCH.
Trước
khi kết thúc ngày tri ân, BTC tiếp đón 2 nhân viên của Văn phòng Caritas
Tổng Giáo phận Sài Gòn, và họ cho biết, Văn phòng có nhã ý hỗ trợ lắp
chân giả miễn phí cho Quý ông TPB nào có nhu cầu.
Kết thúc
ngày tri ân, cha Antôn Lê Ngọc Thanh đánh giá: “Mọi sự tốt sự rất tốt
đẹp. Cám ơn Chúa vì sự quảng đại của Thiên Chúa lớn hơn sự lo lắng của
con người. Những đóng góp của quý vị ân nhân ở xa cũng như ở trong đất
nước VN đã làm cho buổi gặp mặt được thành công mỹ mãn. Mọi người rất
vui. Điều chúng tôi ghi nhận được trong buổi này, thứ nhất, chính là Quý
TPB được gần nhau hơn và, họ nhận ra họ được yêu thương và không bị bỏ
rơi. Họ rất xúc động và muốn điều này được tiếp tục. Cha Chánh xứ Hồ Đắc
Tâm đã hứa nếu không có gì trục trặc thì giờ này năm sau sẽ được tổ
chức. Thứ hai, hơn 60 anh chị em trẻ như No-U, Văn phòng Công lý và Hòa
bình, Giêsu yêu bạn…
rất nhiệt tình, mỗi người một việc để công việc được trọn vẹn. Điều thứ
ba, chúng tôi nhận thấy sự đóng góp của người Việt trong nước cũng khá,
tuy chưa được một nửa của chương trình nhưng điều này cho thấy người
Việt ở trong nước đã bắt đầu quan tâm tích cực đến các vấn đề xã hội. Và
như cha Hồ Đắc Tâm nói, đây là một hoạt động nhắm đến người nghèo bị bỏ
rơi hơn trong suốt gần 40 năm qua. Bây giờ chúng ta làm công việc này,
còn ai ghép chúng ta làm chính trị chính em thì đó là công việc của họ.”
Ông
Hoàng văn Phong cám ơn: “Đây là dịp anh em lính VNCH chúng tôi có dịp
quy tụ lại với nhau. Chúng tôi chân thành cảm ơn Quý cha DCCT và các
mạnh thường quân đã cho chúng tôi buổi giao lưu rất là ý nghĩa này.
Trong cuộc chiến nào cũng có thương tật dù là lính VNCH hay lính Cộng
sản trong một thời cuộc bị chia đôi đất nước. Mong muốn chính quyền này
đừng phân biệt [đối xử] chúng tôi bởi vì chúng ta là người VN.”
Được
biết, có một vài trường hợp không phải là TPB nhưng họ đến ban tiếp tân
để tìm cách bắt lỗi, họ muốn được vào tham dự, nhưng ban tiếp tân rất
nghiêm minh và ôn hòa giải thích để từ chối sự hiện diện của họ.
Một thời
binh lửa, một thời tan tác nhưng hôm nay quý TPB được gặp lại nhau
trong niềm vui, trong sự an ủi. “Huynh đệ chí binh” những người lính xem
nhau như anh em ruột thịt lại được gặp nhau. Một bữa cơm trưa, một món
quà… không là gì cả, nhưng món quà lớn nhất mà quý TPB mong mỏi nhận
được chính là sự trân trọng và sự bình an từ xã hội nơi mọi người.
Cha Antôn Lê Ngọc Thanh, người dẫn chương trình trong buổi Tri ân
Quý ông thương phế binh dùng cơm trưa với nhau
Các chức sắc tôn giáo đại diện trao cho mỗi ông thương phế binh một phần quà là 1 triệu đồng
và một cuốn sách nhỏ nói về Quyền con người
Điển Hình Một Thương Phế Binh VNCH: “Anh vẫn đi bên cạnh cuộc đời!” …
Trần Việt Trình
Từng
được mệnh danh là hòn ngọc Viễn Đông, những kiến trúc xưa cũ của Sài
Gòn đã làm nên vẻ đẹp độc đáo một thời, đã để lại dấu ấn đậm nét trong
lòng bao nhiêu người. Ngày nay, không ít công trình còn sót lại vẫn mang
màu sắc, bóng dáng và hơi thở đã từng làm nên cái hồn của Sài Gòn thuở
ấy. Có những vẻ đẹp mãi còn với năm tháng, nhưng cũng có những đổi thay
đến ngỡ ngàng, xa lạ.
Sài
Gòn có những con đường không chỉ cho xe chạy, có những góc phố không
chỉ là nơi hò hẹn và có những công viên không chỉ là chỗ nghỉ chân, hóng
mát. Công viên Thống Nhất, nay là công viên 30-4, cũng không ngoại lệ.
Nó như một Sài Gòn thu nhỏ hội tụ đủ mọi nhịp sống. Những thảm cỏ xanh
trải dọc lối đi cùng bầu không khí trong lành, tĩnh lặng, tất cả hoà
quyện lại tạo nên một khoảng không gian xanh quý giá ngay giữa trung tâm
thành phố.
Hiếm
có công viên nào ở Sài Gòn gắn liền với những sự kiện lịch sử như công
viên Thống Nhất. Mỗi góc phố, mỗi toà nhà đều mang đậm dấu ấn của thời
gian. Một đầu công viên là nhà thờ Đức Bà trang nghiêm cổ kính được xây
dựng từ thời Pháp thuộc. Đầu kia là Dinh Độc Lập (nay là dinh Thống
Nhất) với kiến trúc bề thế và uy nghi nhưng vẫn mang vẻ tao nhã trong
ánh nắng buổi sớm bình yên của Sài Gòn. Đại lộ Thống Nhất rộng lớn chạy
giữa chia công viên ra làm hai với hai hàng cây xanh thẳng tắp đã dẫn
đường cho xe tăng Trung Cộng đến đạp đổ cổng Dinh Độc Lập vào một ngày
30 tháng 4, đạp đổ luôn cả một chế độ tự do dân chủ mà quân dân miền Nam
hết lòng
xây dựng và gìn giữ.
Nằm
ngay giữa lòng Sài Gòn, công viên 30-4 ngày nay không chỉ là chốn lui
tới vui chơi mà còn là nơi hội tụ những phận đời, phận người với những
ước mơ rất đơn giản, bình dị, bình thường.
Công
viên sáng sớm đã có cà phê lề đường. Xa xa, mấy chị hàng rong cùng đôi
gánh với đủ thứ bánh trái. Dưới tàn cây xanh, em bé đánh giày ngồi ngáp
vặt đợi khách. Bên kia, đoàn du khách đang băng qua đường với sự trợ
giúp của một hướng dẫn viên du lịch. Có cả những người thích bàn chuyện
thời sự, say sưa bình luận ở một góc khác của công viên.
Từ
sáng tinh mơ, lẫn trong số người đi dạo, tập thể dục, một hình ảnh quen
thuộc của công viên là một ông lão luôn đến rất sớm, ngồi thù lù một
góc trên ghế đá, bên cạnh chiếc xe lăn tồi tàn. Trên chiếc xe lăn tồi
tàn ấy là đủ thứ lỉnh kỉnh: một cái bơm, vài chai xăng cùng những túi
đựng ve chai. Tất cả những vật dụng đó ông lượm được từ các bãi rác.
Ông làm đủ nghề, từ việc nhặt những lon nước ngọt, ly nhựa mủ người ta
uống vứt vương vãi, đến việc gom những tờ giấy báo người ta lót đất ngồi
đã nhăn nhúm. Có khi ông còn bơm, vá xe và kiêm luôn việc bán xăng di
động.
Gọi là ông lão vì thật tình không ai rõ ông bao nhiêu tuổi. Ông tên
Nguyễn Văn Biền, chỉ mới 62 tuổi, nhưng có khuôn mặt cằn cỗi, già nua,
đậm nét gian truân do bao nhiêu năm gian nan đã qua.
Trước
năm 75 ông là lính của VNCH, thuộc tiểu đoàn 7 nhảy dù. Ông bị thương
vào một ngày tháng 12 năm 1974 tại đồi 1062 ở Thường Đức, tỉnh Quảng
Nam, do trúng mìn của địch. Ông bị cụt chân phải, liệt chân trái, mù một
mắt, mất 3 ngón tay trái, nhiều mảnh đạn vẫn còn ở trong ngực và đầu
vẫn chưa được mổ lấy ra.
Sau
khi bị thương, ông được tải thương về bịnh viện Duy Tân Đà Nẵng, rồi
đưa đi bịnh viện dã chiến của sư đoàn Dù tại Non Nước. Tháng 2 năm 1975
ông được chuyển về Tổng Y Viện Cộng Hoà để điều trị. Trong lúc chờ ra
Hội Đồng Y Khoa thì biến cố 30 tháng 4 xảy ra. Ông là một trong những
thương binh nặng nhất của y viện trong những ngày cuối cùng của cuộc
chiến. Vô đến Sài Gòn là nhà cầm quyền mới xua đuổi ngay thương binh
VNCH ra khỏi y viện. Cùng những thương binh bạn, ông phải bỏ giường
chống nạn với vết thương chưa lành rời khỏi quân y viện. Bằng mọi cách,
ông mày mò về đến Vĩnh Long để ở nhờ nhà cha của ông cũng là một thương
phế binh đang sống
trong một căn nhà do chính phủ VNCH cấp trong làng thương phế binh.
Sống không được bao lâu thì nhà nước mới đuổi toàn bộ thương phế binh ra
khỏi làng. Thật khốn khổ! Cuộc sống sao quá khắc nghiệt và đày đoạ! Cha
con ông lại dắt díu nhau đi tìm người quen để xin ăn nhờ ở đậu. Ở hết
chỗ này đến chỗ khác, rày đây mai đó. Do cuộc sống quá nhọc nhằn và kham
khổ, do chỗ ăn chỗ ở không ổn định, các vết thương cứ tái phát nên cha
ông đau buồn mà sinh ra bịnh hoạn rồi qua đời. Không tiền bạc, ông phải
vào nhà thờ xin đất chôn cất cho cha. Đấp mộ cho cha xong ông đau lòng
rời bỏ Vĩnh Long để trở lại Sài Gòn tìm cách sinh tồn. Kể từ ngày đó,
ngày ngày ông phải lặn lội khắp các thôn cùng ngõ hẹp để tìm sự sống,
sống cuộc sống đói
rách ngày qua ngày, không biết than thở cùng ai.
Gần 40
năm nay ông chọn công viên làm chốn mưu sinh. Với ông, công viên còn
thân thiết hơn cả căn nhà rách nát mà ông đang ở trong một xóm tồi tàn
bên quận 4 vì phần lớn thời gian ông quanh quẩn ở công viên này để kiếm
ngày hai bữa cơm và là nơi để ông tìm thấy chút niềm vui.
Ngày
nào cũng vậy, mới 4 giờ sáng, trong lúc những người cỡ tuổi ông đi dạo
mát, đi tập dưỡng sinh, chạy thể dục, thì cũng là lúc ông lọ mọ chuẩn
bị cho chuỗi ngày kiếm sống cực nhọc của mình. Sáng tinh mơ ông đã lập
cập lăn xe đi, lăn lóc qua biết bao con đường trong thành phố để đến
công viên. Trên đường đi, ông còn tạt qua những đống rác bên đường lượm
ve chai.
Ngày
nào cũng vậy, không ai bắt buộc nhưng ông vẫn có mặt ở công viên từ
sáng tinh mơ đến tối mịt, lặng lẽ giữa một góc công viên rộng lớn nhưng
đôi mắt luôn quan sát xung quanh tìm cơ hội chắt chiu từng đồng đắp đổi
bữa ăn qua ngày.
Trên
đây là một mảnh đời khốn khổ của một thương phế binh bị bỏ quên ngoài
đường phố. Cuộc sống của người dân miền Nam sau năm 1975 đổi đời đã gặp
rất nhiều cơ cực, những thương phế binh VNCH lại càng nghiệt ngã hơn. 36
năm rồi, họ vẫn sống dù bèo bọt và cùng cực. Là người thương tật,
không có khả năng lao động, không hề nhận được bất cứ một sự giúp đỡ
nào, lại bị phân biệt đối xử, họ đã phải hết sức vất vả để mưu sinh và
tồn tại được trong bao nhiêu năm qua.
39
năm đã đi qua, ngày qua ngày, công viên vô tình với hàng cây vẫn rợp
bóng mát như muốn che bớt cái nắng chói chang của Sài Gòn. Thời gian vẫn
âm thầm đổ bóng trên những con đường của phố phường Sài Gòn. Bóng ngắn
vì thương tật của ông cũng âm thầm đổ bóng hàng ngày trên công viên nay
mang tên 30-4, đánh dấu một biến cố làm thay đổi cả miền Nam và thay đổi
hẳn đời ông.
Trần Việt Trình
S.O.S! Lời Kêu Cứu Của một Chiến Hữu Nha Kỹ Thuật.

Kính
thưa Qúy Niên Trưởng , anh em , hậu duệ NKT. Tôi Hà đức Lợi xin được
mạn phép thay mặt cho anh em BK/LH/VN gởi đến quý huynh đệ lời cầu cứu
S.Ọ.S hầu mong sự giúp đỡ của Qúy anh cho bên này có 1 chiến hữu - Mã
văn Qúy bị tai biến mạch máu não (xuất huyết não ) hiện đang trong tình
trạng hôn mê sâu đã 7 ngày đêm , hoàn cảnh độc thân không vợ , con chăm
sóc đang cấp cứu tại bệnh viện đa khoa tỉnh Lâm Đồng. Xin sơ lược một
chút về C/H Mã văn Qúy , trước đây 1968 khi mới 17 tuổi đã nhập ngũ
thuộc chiến đoàn 2 (CCC) KON TUM, trung đội 3 đại đội 2 , cuối năm 1968
chuyển về chiến đoàn 1 (CCN) Đà Nẵng ở toán Fordeelaine đến năm 1970 về
chiến đoàn 3 (CCS) Ban mê Thuật ở
toán WEDGE đến 1971 về toán Thanh Sơn . Sau 1975 máu BK vẫn chảy trong
huyết quản , Qúy lên rừng tham gia chiến đoàn Đồng Khởi do anh vợ tôi ,
Vi hữu Bằng cầm đầu , chống phá chế độ đến 1978 bị bắt , trong đó có cả
C/H Hứa thiên Phượng cũng từng ở CCN,CCS.Anh em bị tuyên án , Vi hữu
Bằng - tử hình ,Qúy & Phượng - chung thân , đưa xuống trại Đại Bình
nhốt xà lim 6 năm , chân tay bị cùm , sau hàng năm được giảm án còn 16
năm , ra khỏi xà lim Qúy & Phượng rủ nhau vượt trại , 2 người bị bắn
bị thương , Qúy bị nhẹ hơn , bị 1 viên vào đùi phải vẫn dìu Phượng chạy
được hai ngày máu ra nhiều Phượng chết , Qúy chôn bạn xong thì tiếp tục
đào tẩu sau 2 tháng về tới làng thượng ĐamMe vì đói , khát ngất xỉu và
bị bắt lại và bị tăng án 21
năm ( đêm Qúy bị bắt lại , tôi gặp Qúy trong phòng biệt giam của huyện
năm 1983 , Qúy chỉ còn xương bọc da , trên đùi vết thương chưa lành
hẳn.)...
Thưa
Qúy Huynh chúng ta có 20 năm tuổi trẻ thì đã phục vụ cho chiến tranh ,
còn 21 năm thì nướng trong nhà tù CS.Qúy còn gì để mất , nên khi sống
sót trở về nhà tù Qúy có suy nghĩ cái mạng còn là nhờ ơn trên che trở ,
nên Qúy nguyện ăn chay trường niệm Phật từ đó đến nay,không lấy vợ , ra
tù chui vào rưng cách xa Tùng Nghĩa 26 km phá rừng trồng được 5 sào
(5000m2) cafe , được đồng nào Qúy giúp cho đứa cháu con ông anh lớn đã
chết, còn lại 1 ông anh ruột đã ngoài 70 tuổi là Mã phúc Định cũng là
C/H mình.Nay Qúy hoạn nạn như vậy anh em bên này xa gần cũng đến thăm ,
giúp đỡ... Chiến hữu với nhau già hết rồi , còn gì để dành cho nhau ?
chỉ còn chút tình . Qúy là nhỏ nhưng cũng đã 64 tuổi
rồi ...Đôi dòng kính báo cùng Qúy Huynh Đệ cầu mong được sự giúp đỡ của
Qúy Huynh.
Kính chúc Qúy Huynh được mạnh khỏe và mọi sự an lành .
Địa chỉ liên hệ:
Mã phúc Định (anh trai Qúy )
10c/5 hẻm Phan chu Trinh thị trấn -Liên Nghĩa - Đức Trọng-Lâm Đồng
phone : 01277647966 ( Ngọc Anh - con gái anh Định)
kèm 2 tấm ảnh.
Kính thư
Hà đức Lợi
Miếng Khi Đói, Gói Khi No!
Tôi Không Quên AnhNgười Thương Phế Binh VNCH.
Mỗi Tuần Một Hồ Sơ Được Đăng Trên Thằng Mõ Hằng Tuần. (Có địa chỉ để gởi thẳng về người nhận)
Chương trình đã thực hiện gần 15 năm. (Sau Đại Nhạc Hội Tôi Không Quên Anh!)